29/9/23

NGƯỜI CHA VĨ ĐẠI


Ba tôi sinh ra trong gia đình nghèo. Ông lại không may mắn như những người khác. Ba tôi nặng tai và nói ngọng bẩm sinh nhưng bù lại ba có tính siêng năng, cần cù.

Chính nhờ đôi bàn tay chịu thương chịu khó ấy nên ba cưới được mẹ. Ngày nhỏ có lần người tôi tím bầm lại, khó thở, lên cơn co giật. Trong cơn hoảng loạn, mẹ tôi gào khóc rồi ngất xỉu, còn mình ba, ba cởi áo của mình che kín tôi. Ba băng màn đêm hơn 4 km đường bộ để đưa tôi đến nhà thương huyện. Khi tỉnh dậy tôi thấy ba ngồi bên đặt bàn tay thô ráp lên đầu tôi, nắm bàn tay nhỏ xíu của tôi như muốn truyền sức sống, hơi ấm. Tôi thấy mặt ba hốc hác hơn, mắt quầng hằn lên những nỗi lo lắng, bần thần. Lúc ấy tôi đâu biết rằng ba đã cứu sống tôi trong gang tất. Không có ba, không có đôi bàn tay kỳ diệu ấy thì tôi đã không có ngày hôm nay. T­­­­ôi lại được sinh ra lần hai từ đôi bàn tay của ba.

Lớn lên một chút tôi ham chơi nên hay lêu lổng không lo học hành. Ngày ấy tôi bị nhiều trận đòn bằng roi mây từ tay ba nhiều hơn cả cơm bữa. Tôi rất căm ghét ba tôi. Tôi ước trên đời này không có ba hay mong ba đi một nơi nào đó thật xa miễn sao không có ba bên cạnh để tôi được đi chơi tự do thỏa thích mà không phải bị đòn. Dẫu tôi biết rằng đó là những suy nghĩ nông nổi, bồng bột của tuổi thơ, dẫu biết rằng ba tôi không hay biết những suy nghĩ ấy nhưng trong tận đáy lòng, tôi biết mình có lỗi và bất hiếu với ba thật nhiều. Tôi luôn muốn ba tha lỗi. Tôi đâu biết rằng chính đôi tay ấy mà tôi đã nên người.

Ngày biết tin tôi đậu đại học, niềm vui và mơ ước của ba được mãn nguyện, nhưng mắt ba thoáng chút đượm buồn. Tôi biết ba đang nghĩ về tiền bạc để nuôi tôi ăn học. Ba rời ­­­­vùng quê nghèo bỏ lại sau lưng mẹ và ba đứa em thơ dại cùng tôi vào TP HCM. Ngày đầu vào đất Sài Thành, tôi và ba vô cùng bỡ ngỡ, lạ lẫm. Chính ngày ấy, đôi bàn tay ba đã dìu dắt tôi qua những con đường đông đúc, qua những ngày tháng vất vả.

Ba tôi phải đi bán vé số để nuôi tôi ăn học. Trên tay tôi cầm sấp tiền lẻ mà ba dành dụm mà nước mắt nhòe lệ. Tôi biết số tiền này chẳng thấm vào đâu nhưng đây là mồ hôi nước mắt mà ba tôi phải khổ cực góp nhặt từng ngày hơn nửa tháng qua. Chưa ngoài năm mươi tuổi nhưng tóc ba đã bạc trắng. Đôi bàn tay của ba chai sần vì công việc vất vả, đôi chân đã mỏi vì chặng đường dài nhưng ba chưa ngày nào từ bỏ công việc của mình dù nắng hay mưa, dù trong người có nhiều bệnh tật. Vì tình thương yêu tôi mà ba phải vất vả như vậy.

Ba đã làm cho tôi thật nhiều nhưng tôi chưa nói được một lời cám ơn. Dù chỉ một lời thôi nhưng tôi đã không làm được. Nhưng ba biết không từ tận thâm tâm, con cám ơn và yêu ba nhiều lắm. Nhiều đêm nằm nghỉ đến hình ảnh mộc mạc, giản dị, nghĩ đến hình ảnh ba đang rong ruổi trên đường để mời từng tờ vé số mà tôi đã khóc, khóc thật nhiều. Khóc vì thương ba đã tảo tần ngày đêm không ngại vất vả để mong con nên người.

Chiều nay con gặp một người giống như ba, cũng hình dáng ấy, cũng cầm những tờ vé số với đôi bàn tay thô ráp nhăn nheo lê đôi chân mệt mỏi. Với con có được người ba như vậy thật may mắn. Cám ơn ba vì đôi bàn tay ấy, đôi bàn tay nhỏ bé nhưng vĩ đại, thiêng liêng, ấm áp. Con luôn cố gắng phấn đấu học tập để đền đáp những gì mà ba đã hi sinh cho con. Phía trước là cả một chặng đường dài lắm chông gai, thử thách mà con phải bước qua nhưng con luôn tự tin, vững bước vì biết rằng bên mình luôn có đôi bàn tay như thế.
Nguyễn Văn Công

0 nhận xét: