Thỉnh thoảng,
trong đời sống công chức, chúng ta vẫn thường làm một việc không lấy gì làm mới
mẻ: Kê khai tài sản. Nhìn bản Kê khai, ta lại mủi lòng: Sao mãi mình vẫn chưa
giàu được nhỉ? Và rồi, ta lại được an ủi. Hóa ra ta vẫn chưa phải là người
nghèo nhất. Ngay cả một người nông dân chân lấm, tay bùn, ở dưới đáy xã hội,
nhưng vẫn có mảnh vườn, cái ao, hay chí ít cũng có con lợn, con gà. Nghĩa là vẫn
có tài sản. Chỉ duy nhất một người dường như không có gì cả, một người nghèo nhất
nước. Người đó là Bác Hồ - Chủ tịch Hồ Chí Minh.
Lục lọi trong
tiểu sử Bác, đến cả nhà riêng của Người, ta thấy Người có gì? Một tấm áo ka ki,
đôi dép cao su, chiếc quạt bằng lá cọ…Vật chất là thế đấy. Còn tinh thần ư? Bác
cũng là người duy nhất không có bất kỳ các loại Huân, Huy chương gì, đến cả sơ
đẳng nhất là Bằng khen, Giấy khen, Người cũng không có. Bác còn là người nghèo
nhất cả trong cõi riêng tư. Đồng chí Vũ Kỳ, Thư ký riêng của Bác kể lại, có những
đêm, khuya rồi, Bác đã tắt đèn, nhưng trong phòng vẫn có tiếng đài. Đồng chí Vũ
Kỳ tưởng Bác đã ngủ, rón rén đến tắt. Bác ngăn lại: “Đừng…Cứ để thế cho căn
phòng Bác nó ấm, vì có tiếng người, tiếng phụ nữ…”
Không ngờ Đài Tiếng nói Việt Nam
đã trở thành người bạn đường, người sẻ chia, an ủi Bác, trong những khoảnh khắc
Người cô đơn nhất!
Nghĩ đến Bác,
ngay cả một người bất hạnh đến cùng cực, cũng thấy được an ủi, sẻ chia. Hóa ra
mình cũng vẫn chưa phải là người bất hạnh nhất.
Một người nghèo nhất nước như
Bác, nhưng lại để cho chúng ta một di sản đồ sộ. Đó là một đất nước độc lập,
toàn vẹn, một sự nghiệp Cách mạng chói ngời, một tấm gương trong sáng và lối sống
cao đẹp đên tinh khiết.
Ta hiểu vì sao
Bác luôn quan tâm đến những người nghèo, người lao động. Bác luôn hướng đến người
lao động. Bác đặt tên Đảng là Đảng Lao động Việt Nam. Nghĩa là Đảng của tất cả
mọi người, vì ai mà chẳng là người lao động. Bác còn dành lương mua quà cho người
nghèo. Vào những dịp tết đến, xuân về, Bác thường chọn những gia đình nghèo nhất
để đến thăm và chúc Tết.
Chuyến thăm rất
bí mật, không báo trước để địa phương nghênh đón, rồi tuyên truyền, đưa tin.
Thường chỉ có Bác và đồng chí Vũ Kỳ. Một chị lao công, ở trong khu hẻm nhỏ, đêm
30 Tết còn đi gánh nước thuê. Bàn thờ trống hoang, không có cả nải chuối, tấm
bánh. Tết đến với mọi nhà, nhưng Tết lại quên căn nhà chị. Bởi thế, chị bàng
hoàng đến sửng sốt, buông rơi cả hai thùng nước, khi thấy Bác đột ngột xuất hiện
trong căn nhà tồi tàn của mình: “Trời ơi, Bác…Gia đình cháu khổ lắm…Cháu không
ngờ Bác lại đến với cháu..”. “Thế Bác không đến với cháu thì Bác còn đến với
ai?...”. Chị bật khóc. Và Bác cũng khóc. Đó là một trong những cái Tết cuối
cùng của Bác trong ký ức của đồng chí Vũ Kỳ.
Dân còn nghèo
như thế, nên Bác sống rất đạm bạc tằn tiện. Bữa ăn của Người là bữa ăn của một
nông dân nghèo. Tiếp khách quốc tế, Bác vẫn mang trang phục của một người nông
dân nghèo. Bộ quần áo nâu và đôi dép cao su. Một đồng chí cán bộ tỉnh ái Ngại:
“Thưa Bác, Bác thay mặt cho Đảng, cho Dân, Bác vất vả thế này, có khi bạn bè quốc
tế lại trách Đảng trách Dân không chu toàn với Bác…”. Bác cười điềm đạm “Bác sống
thế này mà ở dưới, có chú còn nhũng nhiễu làm khổ dân. Bác mà sống xa hoa thì ở
dưới các chú đục khoét hết của dân à?”
Cuộc đời của
Bác, nếp sống của Bác là một bài học lớn cho các cán bộ cấp dưới. Ta hiểu vì
sao trong những năm chiến tranh, đất nước loạn lạc, mà xã hội lại rất thanh
bình, lòng dân không ly tán. Ra đường không lo trấn lột. Về nhà không sợ trộm cắp.
Cũng không có tham nhũng, đĩ điếm. Một đời sống lành mạnh giữa một bầu khí quyển
trong veo.
Một người suốt
đời sống vì dân, lo cho dân, ngay trong những giây phút cuối cùng giã từ cõi đời,
phần nói về mình, VỀ VIỆC RIÊNG, Người cũng chỉ dành cho mình đúng 79 chữ. 79
chữ tổng kết cả một đời người 79 năm, trong một ít chữ phong phanh ấy, Người
cũng lại chỉ canh cánh lo cho dân, không muốn tổ chức tang lễ điếu phúng linh
đình để đỡ tốn thời giờ và tiền bạc của dân...
Theo Thanh niên Việt Nam
0 nhận xét: