4/9/19

Tâm tư của giáo dân huyện Anh Sơn, Nghệ An gửi 2 linh mục đang quấy rối tại huyện này


Trước hết hai linh mục phải biết rằng mình là công dân Việt Nam, quyền công dân được quy định trong Hiến pháp và hệ thống pháp luật, chứ không phải cứ cậy mình là linh mục tự đề cao và cho mình một quyền năng, tác oai, tác quái, đứng trên pháp luật, xúi dục con chiên thích làm gì thì làm, linh mục Nguyễn Đức Nhân và Trần Minh Chiến hãy tự nhìn lại đi mình là ai?
Chân dung linh mục Nguyễn Đức Nhân
Cách đây chưa lâu chỉ mới dăm ba năm trở lại đây hai vị được thụ phong linh mục, từ đó đến nay có lẽ thời gian chưa đủ dài để hai vị suy ngẫm về thực tại sâu xa của chức linh mục. Ngày chịu chức hai vị đích thực trở thành linh mục, hai vị nên nhớ mình không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng. Đời sống linh mục được quy định của Giáo hội công giáo, trong các tin mừng đã diễn ra suốt 20 thế kỷ. Mỗi người được sinh ra và sống trong mỗi thời đại khác nhau, nhưng những người như các vị được trao ban trong cùng một sứ vụ linh mục thì các vị ít nhất cũng phải theo con đường của thánh Phaolô, thánh Ignace, thánh Augustinô, Đức Hồng Y Newman, đều phục vụ cùng một Tin mừng.Loan báo Tin mừng để Giáo Hội được sinh ra.Tập họp Giáo Hội để làm cho Giáo Hội sống bằng Thánh Thể. Đó là sứ mạng của các vị, thứ đến chính các vị là những tôi tớ của Thiên Chúa, Sắc lệnh về Chức vụ và đời sống các Linh mục số 4 đã ghi rất rõ “Các linh mục, vì là cộng sự viên của các Giám mục, nên trước tiên có nhiệm vụ loan báo Tin mừng cho mọi người.” Người công giáo Anh Sơn thật sự bị sốc khi thấy hành động của các vị trên cương vị coi sóc đàn chiên mà Thiên chúa trao ban cho các vị. Các vị hãy nhìn xem vị Giám mục giáo phận đáng kính Anphong Nguyễn Hữu Long của các vị nói những gì về linh mục, về sứ vụ của những người loan báo tin mừng.“ Trong nhà thờ không được nói những lời xúc phạm, những lời làm nặng lòng, làm buồn lòng anh chị em, ở đây không nói chuyện tiền bạc, chuyện đóng góp, không phải chuyện bất bình thế này, thế khác, những chuyện chính trị xã hội không được phép nói ở đây. Trong tư cách linh mục, trong phẩm phục này, không được phép nói những gì mà có thể xúc phạm đến Chúa, đến nhau, ở đây chỉ được nói những điều tốt đẹp để xây dựng đức tin, để xây dựng cộng đoàn, xây dựng đức mến hiệp nhất . Ở đây không được nói những lời làm buồn lòng Chúa, buồn lòng nhau… ” (Trích bài giảng của Giám mục Anphong Nguyễn Hữu Long tại nhà thờ giáo họ Làng Bảu). Nhìn lại các vị đang vi phạm nghiêm trọng khi biến nhà thờ thành nơi cổ vũ những việc làm phàm tục, những lời nói thiếu văn hóa, thiếu đạo đức nơi tôn nghiêm.
Linh mục Trần Minh Chiến thường xuyên lợi dụng Nhà thờ xuyên tạc, kích động
Truyền thống tốt đẹp, bao dung của người công giáo Anh Sơn bao đời nay, tự dưng hai vị về làm xáo trộn, dân tình hoang mang, đi lễ đọc kinh chỉ chăm chăm nghe những lời chỉ trích, xỉ vả chính quyền, nêu gương xấu, kích động giáo dân lấn chiếm đất đai, đánh tráo thông tin, nhằm trấn an, đưa giáo dân đi theo một quỹ đạo phục vụ lợi ích riêng của các vị, nhằm phô trương thanh thế. Nhiều thánh lễ hai vị cứ một mạch từ đầu đến cuối kích động giáo dân, các bí tích cần trong thánh lễ các vị chỉ làm qua loa. Tại sao vậy? Người công giáo Anh Sơn không phải những con chiên lạc, không phải câm điếc, mù lòa, không nghe hoặc không thấy, ít nhất chúng họ cũng đọc qua sách thánh hiền để biết được những điều đó, hơn nữa có rất rất nhiều thế hệ người công giáo Anh Sơn theo đạo, phụng sự thiên Chúa từ khi các vị chưa sinh, họ cũng phân biệt được đâu là chính, đâu là tà, đâu là thiên đương, đâu là hỏa ngục. Phải chăng các vị cũng có tư duy “nhiệm kỳ”, thích nổi tiếng, nếu các vị muốn vậy hãy trả bỏ phẩm phục, người công giáo chân chính không chấp nhận sứ vụ chăn dắt con chiên theo kiểu của các vị. Chính việc làm của các vị trong thời gian qua, người công giáo chân chính đánh dấu hỏi về tương lai của mình, theo đà của các vị thì giáo hội công giáo sẽ đi về đâu? Tách biệt khỏi xã hội này để giáo hội thăng tiến ư? sai lầm thưa các vị. Hãy khiêm nhường đi, Thánh Bernardô nói: “Biết bao người bị hạ xuống, mà không phải là người khiêm nhường. Nếu các con không bị hạ thấp xuống, không khi nào các con đạt tới khiêm nhường”. Hai vị đừng vỗ ngực đừng xem mình là tất cả, việc đó đâu phải của mình, các vị đang đi ngược lại giới răn của Chúa, các vị có biết không?”. Một điều cấm kị nhất đối với người công giáo là không được nói hành, không được làm chứng dối, ấy vậy mà khi xúi dục con chiên hành động vi phạm pháp luật, lãnh đạo huyện thiện chí vào trực tiếp gặp các vị để đối thoại trao đổi thì các vị cho người trông coi nhà thờ nói dối là đi vắng, không có ở nhà thờ, lời nói dối thô thiển đến mức khi mọi người vừa ra về thì lại các vị lại xuất hiện ngay nhà phòng của giáo xứ, các vị dạy con chiên không được làm chứng dối, nhưng chính các vị lại là người làm điều đó. Khi nói về “Kỷ luật Thánh ” là việc làm của Chúa Kitô, nên “Tuyệt đối, không ai, dù là linh mục được tự quyền thêm bớt hay thay đổi một điều gì trong Phụng vụ”, ấy vậy mà các vị coi như việc phụng vụ là của riêng các vị, có quyền thêm, bớt tùy tiện. Một câu hỏi được đặt ra xã hội trong mắt các vị sao mà tối om vậy? Các vị không có con chiên, không có an sinh từ xã hội này liệu các vị có còn được đứng trên thánh đường rao giảng không?
Để kết thúc bài viết người công giáo chân chính Anh Sơn muốn nhắn nhủ đến hai vị linh mục đáng kính “ Mỗi người phải phục tùng chính quyền, vì không có quyền bính nào mà không bởi Thiên Chúa, và những quyền bính hiện hữu là do Thiên Chúa thiết lập. Như vậy, ai chống đối quyền bính là chống đối lại trật tự Thiên Chúa đặt ra, và kẻ nào chống lại sẽ chuốc lấy án phạt.(Rm 13: 1-2). Thật thế, làm điều thiện thì không phải sợ nhà chức trách, có làm điều ác mới phải sợ. Bạn muốn khỏi phải sợ chính quyền ư ? Hãy làm điều thiện, và bạn sẽ được họ khen ngợi, vì chính quyền là người thừa hành của Thiên Chúa để giúp bạn làm điều thiện. Nhưng nếu bạn làm điều ác, thì hãy sợ, vì họ mang gươm không phải không có lý do. Thật vậy, họ là người thừa hành của Thiên Chúa để giáng cơn thịnh nộ của Người xuống kẻ làm điều ác. Vì lẽ đó, cần thiết phải phục tùng, không những vì sợ bị phạt, mà còn vì lương tâm. Sẽ không sai khi Thánh Tông Đồ đã minh chứng: “Vì một người không vâng phục mà muôn người hoá thành tội nhân, thì cũng thế, vì một Đấng phục tùng mà nhiều người được trở nên công chính” (Rm 5,19)./.


0 nhận xét: