17/9/20

HÃY "LÀM MÀU" ĐƯỢC NHƯ BÁC HẢI ❤

🛑Mình là 1 tài xế đường dài Bắc Nam, trên xe lúc nào cũng có từ 2 đến 3 người thay nhau lái xe ngày đêm mà còn thấy mệt nhọc uể oải. Đây bác chỉ 1 mình chinh chiến suốt dọc chiều dài đất nước, nói thật với mình điều đó thật phi thường, quá phi thường...

 Hôm qua mình có xem được 1 đoạn phóng sự có anh phóng viên hỏi : " Tại sao bác không kiếm người đi cùng hay phát triển 1 đội xe đứng ra quản lý giúp bà con, một phần bác đỡ khổ, một phần nâng cao mức an toàn và giúp được nhiều người. "

Bác trả lời: " Anh sợ người ta nói mình lợi dụng, nói mình làm màu để được nổi tiếng, nên thôi cứ thế giúp được ai thì giúp."


🛑Và dưới đây là cảnh trưa nay mình gặp ven đường, ban đầu mình không để ý đâu, cũng thấy chiếc xe cấp cứu đỗ bên đường nhưng không nghĩ là bác. Bước vào mới nhân ra, bác nằm trên 1 chiếc võng rách đít, 1 cái quạt cà tàng nhưng tuyệt nhiên không ai dám đánh thức giấc ngủ của bác, gần 20 bác tài + chủ quán ăn uống nhẹ nhất, đến mấy đứa con nít mới học lớp 4 cũng biết điều, mọi hôm hò hét dữ lắm nhưng thấy bác ngủ là im lặng hết.

Mình thấy bác Hải thật sự mệt và ốm trơ xương rồi, có quạt mà bác vẫn mồ hôi vã ướt cả áo, nóng thế mà vẫn ngủ ngon lành, ở ngoài đời người bác nhỏ tí xíu à.

Bác cũng không phải thiếu tiền để không thể kiếm được 1 khách sạn có máy lạnh mát mẻ giường chiếu thơm tho, nhưng bác đã chọn cái khổ để tiền đó lại giúp cho bệnh nhân nghèo mua thêm miếng thịt con cá bồi bổ.

🛑Ăn xong mình vào trả tiền chị chủ quán bảo, bác ghé đây từ trưa, chắc vừa chở bệnh nhân nào đó về quanh đây, vào quán cái là lên võng nằm luôn ngủ từ đấy đến giờ chưa ăn uống gì.

Nghĩ mà thương, người ngoài mình còn thế này không biết vợ con bác đứt ruột ra sao nữa, nhưng bù lại bác có sự yêu thương của tất cả mọi người thứ mà trước kia bác làm quan chưa chắc đã có.

Cảm ơn bác rất nhiều, thương và kính trọng bác.

Chia sẻ: Hung Le


0 nhận xét: