Con người lý
trí trong tôi nói: Quyền Linh ơi, mày đã làm được rất nhiều việc thiện rồi, đã
đồng hành và chia sẻ hàng ngàn hoàn cảnh rồi, đã đi qua mọi cung đường đất nước
rồi, mày nghỉ ngơi đi. Ở nhà cho vợ yên tâm, chăm vườn, xem phim, nghe nhạc và
chờ dịch qua đi. Con đang lớn lên kìa, chơi với nó nhiều hơn đi. Đã rất nhiều lần
tôi quyết định sẽ làm như vậy. Nhưng sáng mở mắt ra, đọc tin nhắn và tin tức lại
không chịu nổi, thế là lại chất đồ lên xe và lao ra đường lần nữa.
Kết thúc một
ngày rã rời và mỏi mệt, nằm trên giường, tôi luôn nghĩ mình vẫn còn may mắn lắm
khi được di chuyển bên ngoài những hàng rào. Và ngày nào còn được ngủ bình yên
trong nhà của mình là chừng đó tôi vẫn còn hạnh phúc hơn nhiều so với hàng triệu
người đang trong các bệnh viện dã chiến, trong những khu vực bị cách ly, hạnh
phúc hơn hàng triệu người đang chiến đấu với cái đói và hàng triệu người đang
không thể ra đường được. Mình đang có tất cả những thứ được gọi là hạnh phúc
trong mùa dịch này: Bình an, sức khỏe, khả năng giúp đỡ và còn được ra đường nữa.
Vậy mình phải cố lan tỏa hạnh phúc ấy thôi.
Tôi sợ nhiều
lắm chứ. Tôi đâu còn trẻ, người cũng mang cả mớ bệnh nền. Ban ngày chạy xồng xộc
không sao, nhưng đêm về thì nỗi sợ bao trùm. Sống năm chục năm trên đời, làm
thiện nguyện hai chục năm rồi, có chuyện nguy hiểm nào mà mình chưa trải qua.
Nhưng những hiểm nguy đã qua có gì thì mình tôi chịu, bây giờ thì nguy hiểm của
mình sẽ trở thành nguy hiểm của cả gia đình. Nếu mình mắc bệnh thì vợ mình sao,
hai đứa con chưa tiêm vaccine thì sao? Cứ một ngày trôi qua lại có thêm nhiều
người mình biết nhiễm Covid. Muốn dừng lại lắm chứ.
Làm sao mà giả
vờ như mình không nghe thấy. Không chỉ nghe mà còn thấy. Thấy niềm vui của một
đứa trẻ khi nhận cái bánh, của một gia đình khi nhận bao gạo, chai nước tương,
thùng mì. Niềm vui ấy giúp mình vượt qua nỗi sợ hãi. Trời ơi chứ ai mà dám xưng
anh hùng lúc này, ai dám đem mạng mình ra đấu với con Covid?
Tôi có niềm
tin là không bao lâu nữa, chúng ta sẽ trở lại. Càng đi trong đường hầm lâu thì
ngày thấy ánh sáng sẽ càng gần. Chúng ta đã cùng nhau băng qua hết đại dịch rồi,
chỉ còn mười mấy ngày nữa thôi là tới 15/9. Nhà nước đang có một kế hoạch vĩ mô
rất tốt. Hàng triệu gói an sinh đang chuyển đến, hàng trăm ngàn gói y tế đang đến.
Nhưng sâu trong những con hẻm xa xôi, đâu đó ở những góc khuất của Sài Gòn, mọi
thứ vẫn đến nhưng hơi chậm một xíu. Nước xa chưa cứu kịp lửa gần, thôi thì mình
phụ được gì đồng bào mình thì phụ. Họ là bạn mình, là khán giả mình, là đồng
bào mình mà… Không chỉ là tôi, mà còn biết bao anh em nghệ sĩ khác, biết bao mạnh
thường quân khác đang hằng ngày đồng hành với mình. Có thể mình không biết họ,
nhưng mình biết, họ cũng như mình, đang khao khát nhìn ngày quê hương mình khỏe
lại.
Tình người.
Chưa bao giờ người Việt Nam chúng ta yêu thương nhau như vậy. Trong những cơn
bão này, hàng triệu trái tim sẵn sàng đùm bọc nhau. Đâu phải chỉ mình tôi, một
tay vỗ làm sao kêu, có rất rất nhiều người đang góp sức ngoài kia. Có những người
mà vào thời điểm bình thường, ta không nghĩ là họ can trường, mạnh mẽ đến vậy.
Không chỉ đàn ông mà rất nhiều chị em lao vào vùng đỏ, để lại gia đình sau
lưng. Có rất nhiều tình nguyện viên đã dính Covid, nhưng hãy nhìn vào mặt tốt,
đó là trước khi dính họ đã kịp cứu được biết bao nhiêu người. Và sau khi khỏi bệnh
họ lại tiếp tục công việc.
Quyền Linh
0 nhận xét: