Buổi chiều, ngày 28/8/1969, tại nhà H67, Bác thiếp đi một lúc vì quá mệt, tỉnh dậy đã thấy vợ chồng Đại tướng Võ Nguyên Giáp, Đặng Bích Hà đứng bên cạnh, trên tay là một bó hoa huệ 10 bông. Một nụ cười rất tươi nở trên môi Bác. Có lẽ, đây là nụ cười cuối cùng của Bác dành cho hai con người mà Bác rất mực yêu quí.
Bác ra hiệu gọi
đồng chí Vũ Kỳ và bảo rằng Bác muốn uống một ngụm nước dừa ở cây dừa đầu nhà.
Các bác sĩ tỏ ý không muốn Bác uống nước dừa vì không thích hợp với bệnh tình
hiện nay của Bác.
Bác đã nói:
– Biết vậy!
Nhưng đây là dừa miền Nam.
Ai cũng biết
đây là cây dừa do đồng bào miền Nam tặng Bác và suốt 15 năm qua Bác đã chăm sóc
với tất cả tình thương yêu tha thiết.
Tối 30/8, Bác
lại phải trải qua một cơn đau và sau đó đi vào hôn mê. Những biện pháp tốt nhất
được hội đồng bác sĩ khẩn trương sử dụng để cấp cứu. Bác dần dần tỉnh lại. Thấy
Thủ tướng Phạm Văn Đồng đang đứng bên cạnh, Bác hỏi ngay:
– Các chú chuẩn
bị lễ kỷ niệm quốc khánh đến đâu rồi?
Sau khi nghe
Thủ tướng Phạm Văn Đồng báo cáo, Bác dặn:
– Các chú nhớ
phải bắn pháo hoa để cho nhân dân và các cháu nhỏ vui mừng đón ngày độc lập của
đất nước.
Tiếp đó, Bác
lại hỏi tình hình lũ lụt và nói ngay:
– Các chú phải
tích cực tìm mọi biện pháp bảo vệ cho được đê điều để bảo vệ dân.
Ngày 1/9 là một
ngày căng thẳng đầy lo âu của mọi người đang túc trực quanh Bác. Lần đầu tiên
những người phục vụ nghe tiếng rên của Bác. Điện tâm đồ luôn xuất hiện những ký
hiệu xấu. Các đồng chí trong Bộ Chính trị hầu hết đều có mặt, vẻ đau buồn hiện
rõ trên từng ánh mắt. Cả dân tộc đang sắp phải gánh chịu một mất mát lớn không
gì bù đắp được.
Ngày
2/9/1969, cả nước tưng bừng kỷ niệm ngày Quốc khánh. Không ai biết người khai
sinh ra ngày độc lập của dân tộc đang chuẩn bị lên đường đi xa mãi mãi. Trời
mưa, bộ phận phục vụ đã căng bạt ngoài sân, kê thêm nhiều ghế. Mới tờ mờ sáng,
hình như có gì mách bảo, các đồng chí Lê Duẩn, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Võ
Nguyên Giáp và các đồng chí trong Bộ Chính trị đều có mặt đông đủ.
Khoảng 9 giờ,
một cơn đau đột ngột làm cho Bác phải quặn nghiêng người và cứ thế lịm dần. Máy
điện tim chỉ còn thoi thóp và chạy ngang với những đường sáng nhấp nhô yếu ớt.
Lúc này, các thầy thuốc từ từ lần lượt lui ra ngoài. Bộ phận hồi sức cấp cứu chủ
yếu của Viện 108 tập trung làm các động tác hô hấp nhân tạo. Tất cả những người
có mặt trong nhà H67 như nín thở, chờ đợi, hi vọng…
Đồng hồ chỉ
đúng 9 giờ 47 phút. Nhiều tiếng khóc bỗng òa lên rồi cố nén. Các đồng chí Bộ
Chính trị và lãnh đạo cao cấp của Nhà nước đứng xếp hàng quanh giường Bác mặc
niệm, rồi lần lượt bước ra ngoài theo yêu cầu của bác sĩ chuyên môn.
Riêng ba đồng
chí Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp cố nán lại, đặt tay lên trán
Bác, lên ngực Bác, nước mắt lưng tròng. Đồng chí Trần Quốc Hoàn phải giục lần nữa
mời rời khỏi giường Bác. Nhưng sau đó vài phút, đại tướng Võ Nguyên Giáp lại một
mình quay trở lại, đứng nhìn Bác một lúc lâu nữa.
Đúng 11h,
đoàn xe đặc biệt có mặt ở trước cổng Phủ Chủ tịch. Xe Bác đi như bao chiếc xe
khác đang di chuyển trên đường. Không ai biết, không ai ngờ trong chiếc xe đó
có một con người vĩ đại, Bác Hồ yêu quí của toàn dân tộc đang đi về cõi vĩnh hằng./.
Giáo Sư Hoàng
Chí Bảo
0 nhận xét: