31/3/23

Lấy chiêu bài “nhân quyền” để mặc cả “lương duyên”, việc làm sai trái

             Chiêu trò “nắn gân”, “vừa đấm vừa xoa”

Hoa Kỳ muốn nâng cấp quan hệ đối tác chiến lược toàn diện với Việt Nam. Đó là thiện chí, rất đáng trận trọng. Thế nhưng, bằng việc ban hành “Đạo luật nhân quyền Việt Nam” và các phán xét sai trái về tình hình thực hiện nhân quyền ở Việt Nam, họ đã và đang phủi đi thiện chí, lòng tốt của mình.

Việc tung ra các luận điểm sai trái, xuyên tạc sự thật, thậm chí còn nói xấu, đổi trắng thay đen, vu cáo Việt Nam “không có nhân quyền”, “Đảng Cộng sản Việt Nam vi phạm nhân quyền” là điều không thể chấp nhận. Phải chăng đây là chiêu bài “vừa đấm vừa xoa” của những người luôn tự đắc cho mình cái quyền ban phát sức mạnh kinh tế, khoa học và công nghệ với sự thao túng của đồng đô la, muốn người khác phải phục tùng vô điều kiện trước khi thực hiện hành vi “ban ơn”, “đem đến những điều tốt lành” cho Việt Nam theo kiểu phương Tây “mặc cả”, “nắn gân”?

Không nói ra mọi nhẽ nhưng người dân Việt Nam hiểu rõ chiêu trò “rung cây dọa khỉ” của phương Tây đối với việc ban bố “chính sách ngoại giao thân thiện” ở Việt Nam kèm theo điều kiện “cải cách một Nhà nước để nó tồn tại độc lập, không có sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam”, còn chiêu bài nhân quyền chỉ là cái cớ. Thực là nực cười khi phương Tây còn chưa hiểu rõ “người mình muốn yêu” là ai; hơn thế, lại chưa hiểu thấu đáo lịch sử Việt Nam hiện đại, chưa đánh giá đúng kết quả hơn 35 năm đổi mới do Đảng Cộng sản Việt Nam khởi xướng và lãnh đạo, thế thì “yêu làm sao được”.

Phải chăng họ ngộ nhận về mình, cho rằng họ đang đứng trên vị trí cao, có quyền phán xét “giá trị nhân quyền của Việt Nam” rồi ra các quyết định như thời xưa, đã ra nghị quyết đưa quân đi xâm lược, gây chiến tranh chống phá Việt Nam, viện trợ cho Ngụy quyền Sài Gòn, đánh phá miền Bắc Việt Nam.

Cần hiểu giá trị nhân quyền ở Việt Nam

Nhìn nhận, đánh giá sai về Việt Nam là chưa công tâm, khách quan; chưa thật rõ tình hình Việt Nam hiện nay; chưa thật rõ những gì Việt Nam đã đổi mới! Ở Việt Nam không có người dân lương thiện nào lại không hiểu vai trò duy nhất cầm quyền lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam để thực hiện mục tiêu dân giầu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh như Đảng Cộng sản Việt Nam đã tuyên bố hơn 30 năm trước và hiện nay. Đây là sự thật, rõ như ban ngày và bản thân Đảng Cộng sản Việt Nam cũng không hề giấu giếm điều đó trước nhân dân Việt Nam và bạn bè quốc tế. Chính nó đã được thực tiễn cách mạng Việt Nam khẳng định vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam do Lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc – Hồ Chí Minh sáng lập, giáo dục và rèn luyện; lớn mạnh, trưởng thành suốt 9 thập kỷ qua.

Nhìn lại lịch sử Việt Nam đầu thế kỷ XX, ai cũng biết “tình hình đen tối như không có đường ra”, nhiều đảng chính trị cũng muốn cứu nươc, cứu dân nhưng do không có đường lối chính trị đúng đắn nên tất cả đều đã thất bại. Đảng Cộng sản Việt Nam ra đời với đường lối chính trị đúng đắn, được nhân dân ủng hộ; Đảng đã giương cao ngọn cờ đấu tranh giải phóng dân tộc và tự mình lăn lộn với phong trào cách mạng, cùng nhân dân “nếm mật, nằm gai” và cuối cùng đã giành được độc lập dân tộc, đã cứu được nhân dân, khẳng định tên nước, chủ quyền quốc gia, xây dựng cuộc sống mới. Thử hỏi, ai đã đem lại quyền chân chính làm người, độc lập, tự do cho nhân dân của một đất nước đã qua gần 100 năm bị thực dân Pháp và phát xít Nhật đàn áp dã man, tàn bạo là Việt Nam.

Phải nói cho rõ rằng, phương Tây đừng chơi khăm, lấy chiêu trò “dân chủ”, “nhân quyền” để mặc cả, ra yêu sách với Việt Nam. Họ thừa biết những kẻ chà đạp lên nhân quyền ở Việt Nam, cướp đi mạng sống của gần 3 triệu người dân vô tội chính là thực dân Pháp và đế quốc Mỹ xâm lược với sự trợ giúp của bè lũ tay sai. Không ai có thể bác bỏ được sự thật, rằng thực dân Pháp đã xâm lược Việt Nam từ năm 1858, mãi đến năm 1954, họ mới bị quân và dân ta đánh cho tan tác và bị bại trận ở trận quyết chiến chiến lược Điện Biên Phủ do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo thì mới cuốn cờ về nước. Rồi ngay sau đó, người Mỹ đã hất cẳng thực dân Pháp, nhảy vào xâm lược Đông Dương và Việt Nam, gây ra cuộc chiến tranh kéo dài hơn 21 năm với 4 chiến lược lớn và 8 đời tổng thống Mỹ nối tiếp nhau gây tội ác ở Việt Nam và cuối cùng đã đại bại bởi Đại thắng mùa Xuân 1975; buộc phải cuốn cờ về nước sau ngày 30-4 năm ấy, khi quân và dân ta dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản, đã giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất đất nước, đưa cả nước đi lên CNXH và sau đó tiến hành công cuộc đổi mới đất nước, giành những thành tựu to lớn, có ý nghĩa lịch sử. Nhân quyền của Việt Nam nằm ở chỗ đấy; quyền sống làm người của họ thể hiện ở chỗ đấy.

 Quan điểm sai trái, cho rằng “Đảng Cộng sản Việt Nam vi phạm nhân quyền” là không thể chấp nhận. Bởi vì, một Đảng Cộng sản đã gắn bó máu thịt với nhân dân, vì nhân dân, đã “cùng ăn, cùng ở, cùng làm, cùng bàn” với nhân dân,“chung lưng đấu cật” với nhân dân làm sao lại không phải là người đại diện chân chính cho quyền sống làm người chân chính của nhân dân, làm sao lại không phải là người đại diện cho lợi ích của nhân dân và toàn thể dân tộc; làm sao lại vi phạm nhân quyền như phương Tây cáo buộc, vu khống?

Để thực hiện mục tiêu chính trị, ở bên kia bán cầu, những người có chức, có quyền trong giới chóp bu phương Tây đã nhìn nhận sai sự thật những gì đang diễn ra ở Việt Nam hay là họ đã cố tình làm ngơ sự thật diễn ra ở Việt Nam nên cố tình vu cáo “Việt Nam không có nhân quyền”, cho rằng “ở Việt Nam một ngày còn có sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản thì một ngày đất nước này không thể có nhân quyền”.

Vậy nhân quyền là gì, nếu như Đảng Cộng sản Việt Nam không đứng ra gánh vách trách nhiệm lãnh đạo cách mạng và kiên quyết đấu tranh giải phóng dân tộc thì ai sẽ làm đây? Nếu cứ để người dân đất nước này “mãi chịu kiếp ngựa trâu, làm dân nô lệ, không có Tổ quốc”, Đảng có đang tâm không? Phải chăng việc Đảng Cộng sản Việt Nam chăm lo từng cái ăn, cái mặc, sự học hành và chữa bệnh của người dân; chăm lo xóa đói, giảm nghèo không phải là việc làm nhân đạo, có ý nghĩa nhân quyền?  Phải chăng Đảng Cộng sản Việt Nam phải lãnh đạo nhân dân sống theo mô thức nhân quyền của phương Tây, phải đi theo cái gậy “dân chủ tư sản” của phương Tây thì mới có nhân quyền? Không phải là như vậy!

Quyền sống làm người – giá trị và niềm tin sâu sắc

Người dân Việt Nam có được cuộc sống hôm nay đã nói rõ nhân quyền là gì; tự nó đã nói rõ như thế nào là nhân quyền, quyền công dân của một nước nhân dân có độc lập, tự do, có cuộc sống ấm no, hạnh phúc. Tuyệt đại đa số người dân tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, đi theo Đảng, đang ra sức đẩy mạnh sản xuất, phát triển kinh tế, văn hóa, xã hội để dần dần khắc phục những hạn chế, khuyết điểm vốn có của một nước đi lên CNXH chưa từng trải qua chế độ TBCN với những hạn chế do nền kinh tế tiểu nông đem lại.

Điều đó đã được Đảng ta tuyên bố công khai nhiều lần trong các văn kiện của Đảng, kể từ khi Đảng mới ra đời và xuyên suốt 93 năm qua. Lời tuyên bố nhất quán: Nước được độc lập, tự do nhưng nhân dân không đủ no, đủ mặc, không được học hành; cuộc sống của người dân còn nhiều khó khăn, chưa được hưởng đầy đủ các giá trị của tự do, độc lập, thì một ngày như thế Đảng coi trách nhiệm của mình là chưa hoàn thành, có khuyết điểm trước nhân dân. Đúng là, phải vì nước vì dân, có dũng khí Đảng mới dám thừa nhận khuyết điểm, “tự soi tự sửa” để dám làm; dám quyết định các quyết sách có lợi cho nhân dân; quyết không chịu sự kém cỏi, lạc hậu do hạn chế của lịch sử để lại.

Bằng các chủ trương, đường lối, chiến lược, sách lược, Đảng, Nhà nước ta đang ra sức đấu tranh để khắc phục hạn chế, khuyết điểm; đưa đất nước phát triển, tiến lên; nhân dân có cuộc sống hòa bình, ấm no, tự do, hạnh phúc; thật sự là chủ, làm chủ; nước ta là một nước dân chủ. Vì vậy, Đảng sẵn sàng lắng nghe, tiếp thu mọi ý kiến đóng góp của nhân dân cũng như góp ý của bạn bè quốc tế để sớm sữa chữa, tiến bộ. Đó là sự thật, đã và đang diễn ra hằng ngày để đất nước thay da đổi thịt. Đó chính là nhân quyền, nhân văn, nhân ái, nhân tình.

Ai đó cho rằng Việt Nam không có nhân quyền, “Đảng Cộng sản Việt Nam thủ tiêu nhân quyền, đàn áp tôn giáo”, “thực hiện chính sách dân tộc thiếu nhân văn” là thiếu thiện chí, hoàn toàn bịa đặt, vu cáo; không thể chấp nhận. Ở Việt Nam, mọi người dân đều có quyền tham gia đóng góp ý kiến và dân chủ bàn bạc các quyết sách của Đảng, tham gia xây dựng nền dân chủ XHCN. Tự nhân dân tín nhiệm bầu các chức danh của Nhà nước do Đảng Cộng sản lãnh đạo và thấy không cần thiết phải thực hiện “đa nguyên chính trị”, “đa đảng đối lập”. Hơn thế, Việt Nam không cần lập ra các đảng phái riêng, đối lập với Đảng Cộng sản Việt Nam. Đó là quyền của nhân dân.

Dưới sự lãnh đạo của Đảng, ở Việt Nam, các tổ chức chính trị, nghề nghiệp đều có tôn chỉ, mục đích của mình khi bảo vệ quyền dân chủ cho giới của mình, bình đẳng trong hệ thống chính trị về quyền con người, quyền công dân. Ở Việt Nam, người dân có quyền, được quyền lựa chọn những người có uy tín đứng ra đại diện cho quyền lợi của mình hoặc bãi miễn những đại biểu khi thấy họ không còn xứng đáng theo Hiến pháp Việt Nam, đúng như điều Bác Hồ đã nói “đuổi mấy ông quan cách mạng”, bọn sâu mọt và tham nhũng ra khỏi bộ máy của Đảng, chính quyền của Nhà nước; khước từ những kiến nghị trái với đạo lý, pháp lý, pháp luật của Việt Nam, làm tổn hại đến lợi ích của người dân. Việc bầu cử một cách công khai, dân chủ, bằng phiếu kín để cử ra các đại biểu thay mặt mình qua các nhiệm kỳ Quốc hội, Hội đồng nhân dân các cấp đã chứng minh sức sống của nền dân chủ XHCN và ý chí, nguyện vọng chính đáng của nhân dân.

Cho nên, các nhà dân chủ tư sản ở phương Tây cần hiểu cho rõ nhân quyền ở Việt Nam và tại sao người dân Việt Nam không muốn áp dụng, rập khuôn máy móc các mô thức, mô hình dân chủ tư sản của phương Tây vì nó không phù hợp với Việt Nam; không cần đối với Việt Nam. Phương Tây không nên dùng ý chí chủ quan để tự khẳng định nền dân chủ tư sản là tuyệt đỉnh, tối ưu, cần ban phát, áp dụng chung cho nhân loại, trong đó có Việt Nam. Bởi lẽ, bất cứ hệ quy chiếu nào, mô thức nào cũng chỉ là tương đối, nó phù hợp với nước này nhưng lại không phù hợp với nước khác, khi các chế độ xã hội có những lợi ích khác nhau, sự xung đột và đối kháng giai cấp cũng rất khác nhau. Cho nên đừng tự đắc, đem định kiến và sự áp đặt vô căn cứ để quy kết, vu cáo Đảng Cộng sản Việt Nam không có dân chủ, vi phạm nhân quyền – khi họ toàn tâm toàn ý “phụng sự Tổ quốc, phục vụ nhân dân”, ngoài lợi ích của nhân dân, họ không có lợi ích nào khác. Các học thuyết, quan điểm về nhân quyền của phương Tây không cần cho Việt Nam.

Sự quy tụ, kết tinh đạo lý và lẽ phải

Đại đa số người dân Việt Nam hiểu rằng Đảng Cộng sản Việt Nam đại diện chân chính và tiêu biểu cho dân tộc Việt Nam, cho nên tất cả các chính đảng muốn chống cộng, chống Đảng, đều sớm hay muộn, trở thành lực lượng chống nhân dân, cứ nhìn lại cho kỹ lịch sử Việt Nam thời chiến tranh thì rõ, những đảng giương cao ngọn cờ chống cộng đều là công cụ chính trị nằm trong tay bọn cướp nước và bán nước.

Ngày nay cũng vẫn là như vậy, một số người muốn nhân danh “cấp tiến”, có cái nhìn ảo tưởng, muốn đóng vai trò các “chí sĩ yêu nước mới” để ban phát nhân quyền ở Việt Nam theo mô thức, phong cách phương Tây cũng sẽ không hơn các bậc tiền bối của họ. Sự ảo tưởng này sớm hay muộn cũng sẽ tan vỡ như bọt xà phòng. Đó là một điều chắc chắn. 

Hoa Kỳ không nên dùng đạo luật nhân quyền quái gở để mặc cả nhiều điều “mới lạ” với Việt Nam, gây sức ép cho Đảng Cộng sản Việt Nam. Điều phi lý ấy chắc chắn không được nhân dân Việt Nam chấp nhận vì nó phản tiến bộ xã hội, đi ngược lại lợi ích chính đáng của dân tộc và nhân dân Việt Nam.

 Cần nhớ rằng mối lương duyên và quan hệ “thân tín” giữa Việt Nam với Hoa Kỳ là rất cần thiết, rất cần củng cố nhưng phải trên cơ sở tôn trọng độc lập, chủ quyền của nhau và luật pháp quốc tế; không can thiệp vào công việc của nhau. Có như thế nó mới thật sự cần thiết cho cả hai bên Việt Nam – Hoa Kỳ. Nếu dùng đạo luật về nhân quyền và hệ thống quan điểm sai trái, áp đặt, ép Đảng Cộng sản Việt Nam đi ngược lại Cương lĩnh, chủ trương, đường lối chính trị của mình thì đó là điều thiếu thiện chí, hoàn toàn không tốt lành.

Điều đó thể hiện sự thiếu tôn trọng, thiếu tin cậy lẫn nhau. Nếu thực sự muốn hòa bình, hữu nghị và mọi điều tốt đẹp khi đến với nhau, thì Hoa Kỳ không nên bám giữ, níu kéo bóng ma của quá khứ, cần hướng tới tương lai tươi đẹp trên tinh thần xây dựng đầy tính nhân văn, nhân đọa, đúng nghĩa nhân quyền./.

 

0 nhận xét: