Hai lão ấy là đồng
môn, học hết phổ thông thì cùng đi bộ đội, ở cùng một đơn vị, vào sinh ra tử có
nhau. Hết chiến tranh, cả hai cùng về theo nghiệp bút nghiên.
Tuy nhiên sau
này chỉ một lão thành đạt làm Quan đứng đầu một Sở. Còn lão kia là chồng tôi
thì chỉ là một công chức làng nhàng ở một cơ quan khác.
Một hôm vợ chồng
tôi quyết định đến công sở bạn chồng tôi, xin ông ấy chiếu cố nhận cho đứa con
duy nhất mới tốt nghiệp đại học vào làm nhân viên trong cơ quan ông ấy.
Mặc dù chồng
tôi bảo rằng không cần quà cáp gì đâu, nhưng tôi không nghe, vẫn thủ sẵn một
chiếc phong bao trong đó nhét gần như toàn bộ tháng lương của ông ấy.
Lão bạn chồng
tôi vui vẻ tiếp vợ chồng tôi, khi tôi đưa phong bì thì lão cũng vui vẻ nhận và
cho ngay vào ngăn bàn, hứa sẽ giúp vợ chồng tôi hết khả năng.
Về tới nhà, tôi
cười mỉa nói với chồng:
- Anh thấy
chưa, làm Quan thằng nào mà chẳng nhận hối lộ, làm gì có tình bạn chiến đấu
thiêng liêng như ông tưởng, các cụ bảo rồi, trên đời làm gì có mèo chê mỡ.
Chồng tôi ngồi
im suy nghĩ một lúc rồi buồn bã đáp:
- Thì cũng là
tình trạng chung của xã hội hiện nay thôi em. Anh nghĩ nếu nhận một trường hợp
khác thì chí ít nó cũng ra giá vài ba trăm triệu, mình là chỗ bạn bè, đồng đội,
đến xin việc cho con có mấy triêu bạc, nó nhận giúp là may lắm rồi. Hơn nữa tự
em đưa phong bì cho nó, chứ nó có đòi hỏi đâu, xin việc cho con thời nay có mấy
triệu bạc thì ở đâu người ta nhận. Thôi, thế là quý lắm rồi chứ nó từ chối thì
cũng chẳng có lý do gì mà trách móc được.
Sau đó ít hôm,
lão bạn chồng tôi ghé nhà tôi chơi sau khi tan việc ở cơ quan.
Thấy lão xuất
hiện, tôi nghĩ bụng:
- Kiểu này
không ổn rồi chắc tại phong bì của mình nhẹ quá nên hắn đến từ chối hoặc kiếm cớ
đòi thêm nữa chăng?
Sau một hồi trò
chuyện, lão ta lấy từ túi áo ra một chiếc phong bì rồi nói:
- Việc của cháu
xong rồi, tuần sau cháu có thể tới cơ quan làm việc, lúc nào cháu đến thì bảo
cháu ghé chỗ mình rồi mình dẫn sang chỗ làm việc giới thiệu với mọi người luôn.
Hôm nay mình mang trả lại vợ chồng cậu chiếc phong bì, vẫn còn nguyên niêm
phong đấy, mình chưa bóc ra đâu, bóc ra vợ chồng cậu có khi lại nghĩ mình chê
ít. Hôm đó mình nhận là để cậu yên tâm khỏi chạy nhờ thêm ai khác.
Vợ chồng tôi giữ
lại ăn cơm, lão vui vẻ nhận lời. Bữa cơm thường nhật chẳng có gì mà hai lão vui
vẻ lắm, cứ luôn miệng tranh nhau kể chuyện thời còn ở chiến trường, tôi ngồi
nghe mà nhiều lúc cứ rưng rưng chực khóc. Những chuyện này bình thường lão chồng
tôi có bao giờ kể cho tôi nghe đâu.
Khi bạn ra về,
lão chồng chỉ vào mặt tôi sẵng giọng:
- Bà thấy chưa,
không phải ai cũng xấu bụng như bà nghĩ đâu. Ông ấy là bạn học, là là đồng đội
chiến đấu của tôi, một thời sống chết có nhau đấy, không có gì cao cả hơn tình
đồng đội đâu, không tiền bạc nào mua được đâu.
Nói đến đây,
lão đi ra sân đứng và cứ ngưới mắt nhìn lên bầu trời tối đen như đang nung nấu
một điều gì đó.
Còn tôi mọi khi
chồng to tiếng - điều hiếm xảy ra ở lão - thì tôi bao giờ cũng lu loa mắng át
đi, nhưng lần tôi này chỉ biết rưng rưng im lặng cúi đầu nghe lão mắng.
Giờ thì tôi đã
hiểu rằng: Tình đồng đội của những người lính nó thiêng liêng trân quý biết
bao.
Chuyện có thật
đấy, ai tin thì tin, không tin thì thôi.
0 nhận xét: