Tuy đã bước vào tuổi ngoài 80 nhưng bà Nguyễn Minh Thúy – nguyên mẫu bức tranh “Em Thúy” vẫn giữ được hồn cốt của bé gái năm xưa, một vẻ đẹp trong sáng, thanh lịch thuần túy Hà Nội. Có khác là dấu vết thời gian đã hằn lên làn da và mái tóc trắng mây.
Nói về bức tranh.
Cuộc đời bà thật hạnh phúc khi có được một cái “duyên” đặc biệt với hội họa. Nhờ
“bác Cẩn”, người bác tài năng đã mở ra những cảm nhận đặc biệt trong tâm hồn bà
về nghệ thuật.
Ngày ấy, khi ngồi
làm mẫu cho bác Cẩn vẽ tranh, bé Thúy mới lên 8 (1943), đang theo học trường nữ
sinh tiểu học Ecole Brieux (nay là trường THCS Thanh Quan) ở 29 Hàng Cót. Việc
hằng ngày đi học về phải ngồi làm mẫu cho bác Cẩn vẽ một đến hai tiếng đồng hồ
đối với bé Thúy thật là khó khăn. Vì thế mà bác Cẩn cứ phải dỗ dành, đôi lúc lại
mắng yêu: “Sao cứ chạy lăng xăng thế!”. Phải mất đến mấy tháng, bác Cẩn mới
hoàn thành bức họa và đặt cho nó cái tên giản dị “Em Thúy”. Khi ấy, chẳng ai
trong gia đình ý thức được giá trị nghệ thuật của bức tranh. Chỉ nhớ là tại cuộc
triển lãm mỹ thuật ở Hội Khai Trí Tiến Đức năm đó, bác Cẩn được nhận giải Nhất
với hai tác phẩm "Em Thúy" (sơn dầu) và "Gội đầu" (điêu khắc).
Nhắc về những
nét đẹp xưa cũ, bà Thúy nói: “Người Hà Nội xưa chu đáo , nền nã lắm. Trong gia
đình bố mẹ dạy các con khi còn nhỏ, ngồi vào bàn ăn được mẹ chú ý sửa cách ngồi,
cách cầm bát, cầm đũa, cách múc canh, cả cách nói chuyện trong bữa ăn... Hà Nội
xưa cũng yên bình lắm, không ồn ào náo nhiệt như bây giờ đâu”.
Bà Minh Thúy học
sư phạm và trở thành nhà giáo. Sau đó bà kết hôn và sinh được ba người con và
trải qua một cuộc đời dạy học khá êm đềm .
Bà Thúy lưu giữ
tất cả những bài báo nói về mình và mỗi khi được ôn lại kỷ niệm về “bác Cẩn”
yêu quý là một lần bà trở về với những ngày tháng tuyệt vời nhất của tuổi thơ.
0 nhận xét: